Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Những thứ đáng ghét nhất.Thi thoảng chúng bay rợp trời.Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.Không chung chung như những nhà mị dân.Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
