Tuổi phát dục đâm không bình thường…Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Bác hỏi: Sao con không đi học.Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.