Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.Chẳng có gì đáng bực cả.Được nói chuyện, được trao đổi.Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.Tôi thì cất lại trong đầu.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.