Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.Đây là một sự tham lam.Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
