Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).Chúng tôi vào thang máy và đi lên.Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.