Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta.Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.Mà đời người thì có mấy đâu.Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
