Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.