Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Tôi không có ý định ra đi.Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.
