Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.Để tí nữa em bảo cháu vào.Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.Chỉ còn dòng máu là hoang dã.Bố bảo: Đáng xem thật.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.
