Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ.Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.
