Vì chúng ta đều ngoáy mũi.Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.Chứ không thở dài như những người thân…Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.Là người thì nên thế.Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.Đời sống họ không cần những sự kinh động.
