Mà tôn giáo thời nào cũng đem lại cho tín đồ hai kho tàng rất quý: nhẫn nhục và cậy trông".Tôi không cầu Thượng Đế giúp tôi; tôi đem tấm lòng thành kính cảm tạ Ngài; nhờ Ngài phù hộ mà tôi có năm đứa con khỏe mạnh, xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn.Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy:Tôi lo sợ lắm, viết di chúc rồi nằm đợi chết.Chứng tiểu đường (nước tiểu có nhiều đường) của những người lo lắng quá.Khi nào nhận thấy được điều đó, thì con trở về và con sẽ hết bệnh".Khi tôi trở lại Nữu Uớc, cái gì cũng làm cho tôi lo, lo về số trái cây mua ở Ý, mua ở Hawai và trăm ngàn thứ nữa.Nhưng thời buổi khó khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi được nữa.Nhưng tôi đã thay đổi thái độ tinh thần để giúp cơ thể tôi tự trị lấy căn bệnh".đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được.
