Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.Và ông vội ngoảnh đi.Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.