Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều.Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.Là oang oang toàn thứ mình không biết.Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
