Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
