"Không bao giờ tôi vào một tiệm cao lâu, một tiệm hớt tóc hoặc một cả hàng mà không nói một câu làm vui những người tôi gặp.Ông và những bọn người giúp việc đã quay phim phóng sự về T.Hôm sau,mọi việc trôi chảy, bạn làm nhiều gấp 40 lần hơn trước, vậy mà về nhà vẫn tươi như hoa.Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này.Tự hỏi: "Theo luật trung bình, có bao nhiêu phần chắc chắn rằng tai nạn mà mình đương lo đó sẽ không bao giờ xảy ra".Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành".Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần.Khi hay tin, bà nổi giận đùng đùng - và 50 năm sau, bà vẫn chưa nguôi.Nhưng mấy năm trước đây, các nhà học rán tìm xem óc người ta làm việc được bao lâu mà không thấy mệt, nghĩa là không thấy "sức làm việc kém đi".Nhưng rồi chỉ một lời nói vô tình đã thay đổi cả đời tôi.