Tôi nhất quyết không đi.Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.Tua nhanh thôi, mệt rồi.Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
