Hôm nay nó ở đây, nhưng ngày mai nó đến nơi khác rồi.- Đúng là một suy nghĩ tinh tế! – Arkad lên tiếng tán thưởng.Mọi người lần lượt cám ơn Dabasir về câu chuyện thú vị, đồng thời cũng là một bài học sâu sắc trong cuộc sống, rồi trở về chỗ cũ tiếp tục bữa ăn dang dở của mình.- Còn để cho con cái của chúng ta sinh sống nữa chứ? – Bansir nói tiếp.Bởi vì, tôi biết chắc vào sáng ngày mai, những người nô lệ của tôi có thể lùa cả bầy cừu qua cổng thành và bán với giá cao hơn rất nhiều.- Thưa ông Algamish! Ông là một người rất giàu có.Nếu không có sự khôn ngoan này, vàng sẽ nhanh chóng vuột khỏi tay người sở hữu nó.- Ông cũng bị xiềng xích giống như một kẻ nô lệ sao? – Hadan Gula lại càng thắc mắc.Tôi cho rằng, một cuộc giao dịch làm ăn mang lại nhiều lợi nhuận không phải là sự may mắn tình cờ, mà đó là phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực của chúng ta.- Trước kia chúng ta hoàn toàn giống nhau.