Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn…Lá thư này dài đến mấy trang liền và kết thúc bằng một lời xin lỗi Xin cậu thứ lỗi vì tớ đã viết dài như vậy.Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ.Dịp nọ, hai anh chàng đều được Jeanette MacDonald mời dự một bữa tiệc vào tối Chủ Nhật.Joe và tôi thay phiên nhau tường thuật trực tiếp trận bóng theo cách đó cho đến hết hiệp một.Nếu cẩn thận hơn thì mọi việc đã chặn đứng ngay từ đầu.Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa.Giờ thì có lẽ Boom-Boom đã yên tâm vì không còn thấy mắc nợ tôi nữa.Đâu là đội Bills? Đâu là đội Dolphins? Chữ số trên áo của họ thì hoàn toàn mù tịt.Nhưng giờ đây khi nói Miễn bình luận, người ta sẽ nghĩ ngay rằng bạn có vấn đề.