Tôi thường băn khoăn tại sao những người đã từng yêu nhau, sống cùng nhau, thậm chí cùng sinh con đẻ cái hoặc cùng nhau tạo lập công ty cuối cùng lại chán ghét nhau.Cô ấy ăn trưa ở đâu, cô ấy ăn gì và ăn cùng với ai và rất nhiều chuyện vớ vẩn khác dễ quên.Thậm chí tốt hơn, anh có thể gửi cho tôi một thư riêng kèm theo: Leil, thỉnh thoảng anh gửi đi những câu chuyện mà anh thấy hài hước.Thời đại nữ giới bị ngừng chỗ này để thu hút sự chú ý của mọi người.Những người chuyên khoe khoang thường không muốn sử dụng đồng gửi ẩn địa chỉ (BCC).Bản năng tự nhiên (và bản năng của tôi, cho đến khi tôi đấu tranh với nó) là có càng ít khả năng giao tiếp với một người không mời mà đến càng tốt và cầu mong có một phép màu.Một người sống trên tấm trần kính[1] nơi chỉ dành cho những người thành đạt.Một giọng nam đáp lại, Anh xin lỗi là đã đến quá sớm.Một khi bạn có thói quen ôm khi gặp ai đó, thì sự kìm nén cái ôm trong những cuộc gặp gỡ sau đó ít nhất có thể làm cho bạn bối rối hoặc thậm chí là thô thiển.Câu chuyện có tác động mạnh này thường được vỗ tay tán thưởng ngay cả với những khán giả khó tính nhất, cho dù thậm chí nó bị trình bày sai sự thật đi nữa.
