Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Dòng họ nhà mình phải rạng danh…Bạn đã thực sự dấn thân rồi.Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.