Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.Vậy ra là tại những lần như thế này.Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
