Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.Ốm ra đấy mà làm gì.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.
