Có thể phơi phới niềm tin.Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.Mân mê hoài cuốn anbum.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.