Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.Cháu mà làm được thì cháu giỏi.Giữa đời sống và nghệ thuật.Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
