Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.Mà việc này xảy ra như cơm bữa.Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
