Bạn dã tạo ra cho người đó một tấm căn cước của khái niệm, và tấm căn cước giả tạo đó trở thánh ngục tù, không những cho người kia mà cả cho chính bạn.Lúc đó bỗng có những khoảng trống phát sinh giữa những ý tưởng – đó là không gian, là sự tĩnh lặng.(56) Tâm thức đồng nhất: Đó là phút igây khi trong ta không có sự phản biệt ta với người.Khi họ nhìn bạn, bạn có thể nhận ra như thể có một luồng ánh sáng chiếu xuyên qua đôi mắt họ.Tôi chính là Tâm đang được biểu hiện qua muôn ngàn hình tướng.Chỉ có cách là trở nên ý thức về khối khổ đau sâu nặng này.Chỉ cần một giây phút bạn để tâm đến người đó là đủ.Lúc đó bạn có thể cảm nhận được sự yên tĩnh sâu lắng của vật đó, và khi làm như thế, sự yên tĩnh sâu lắng đó cũng sẽ phát sinh ở trong bạn.(20) Tư tưởng có thể làm một “ngón tay chỉ trăng”: Ý nói tư tưởng và khái niệm không thể nắm bắt được thực tại, là một gì sinh động đổi thay từng giây từng hút.Qua “bạn”, cái Tâm vô hình tướng (42) đã tự ý thức được chính nó.
