Điều này chẳng phải nghe quen tai lằm hay sao?Vào ngày 20 tháng 7 năm 1969,Neil Alden Armstrong ,người chỉ huy con tàu Apollo 11 ,đã trở thành người đầu tiên đi bộ trên mặt trăng.Nhiều người có rất nhiều bạn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất cô đơn.Con ngựa chạy quá nhanh, con trai ông bị té gãy chân và trở thành người tàn tật.Một khi chúng ta đã tích lũy và học hỏi tất cả những gì cần học trong nghề kéo xe ,có lẽ ta muốn đổi sang một dự án khác .“Giữ kin phiền muộn được coi là chìa khoa dẫn đến cơ hội tuyệt vời của chúng ta”– vì tôi thấy ông đang bị bắn hạ bởi một viên đạn của tên bắn tỉa – “phần thưởng” ông nhận được vì truyền bá tình yêu thương và hòa bình cho nhân loại.Nhưng tiếc thay, đôi khi người ta lại hiểu nó một cách quá máy móc.Ngày hôm sau, khi vào phòng thi, đầu óc tôi trống rỗng! Tôi làm bài thi rất tệ và kết quả tôi bị điểm 2.Có phải điều này nghe rất thực tế chăng? Chắc chắn là không thế rồi.
