Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Tua nhanh thôi, mệt rồi.Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn.May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.