Nhưng liệu ai là người phải chịu trách nhiệm?Tất cả óc hài hước, trong cách nào đó, đều hướng vào hoàn cảnh của con người.Tôi bảo họ rằng tôi thích những lời sau đây của Raymond Carver:Thời gian cho sự quan tâm của chúng ta đã trở nên thật ngắn ngủi.Cha mẹ chúng ta dạy chúng ta, chủ yếu là qua những ví dụ, những điều mà họ biết.Lẽ ra nên nuôi hy vọng từ những câu chuyện như vậy, hầu hết mọi người lại tiếp thu chúng như những chỉ định phụ về sự khiếm khuyết của họ.Nếu mọi người ngần ngại khi trả lời câu hỏi «Tại sao?».Nói một cách khác, một hệ thống như vậy đã đào bật gốc rễ lòng tự trọng của những ai đang đi trên sự giúp đỡ vô điều kiện, khẳng định một tình trạng vô dụng, phụ thuộc và tuyệt vọng.Cuộc sống là một canh bạc mà chúng ta không chơi với quân bài nhưng chúng ta vẫn bắt buộc phải chơi canh bạc đó với hết khả năng của mình.Khi còn trẻ, tôi buộc phải ở trong chiến tranh một thời gian.
