- Hoàn toàn đúng như thế anh bạn ạ! – Arkad thừa nhận.Không khí buổi sáng thật mát mẻ.Tôi đã cho ông ấy vay tiền để mua lương thực và hạt giống mới.Họ thường mang hàng từ nơi này sang nơi khác để bán.Những bằng chứng vay tiền của họ đến rồi đi thường xuyên, chứ không nằm lì trong cái hòm này.Những nghĩa địa của loài voi cổ đại cùng với những đoàn lữ hành dài dằng dặc của các thương gia thành Babylon cũng chỉ còn là huyền thoại.Thân xác rã rời và kiệt quệ, đôi môi nứt nẻ và rướm máu, lưỡi khô khốc và sưng phồng, dạ dày trống rỗng… đối với tôi không còn quan trọng nữa.Chị tôi không nhận thấy rằng, anh ấy chẳng bao giờ có khả năng trở thành một thương gia thành công.Họ nhao nhao bên tai của Tarkad và đẩy anh ngồi xích vào bằng những cái đùi dê béo ngậy đang ăn dở trên tay.Bởi vì, tôi nghe tiếng ông chủ bảo rằng sẽ mổ thịt anh khi nào anh bị ốm lần nữa.