Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.Được nói chuyện, được trao đổi.Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.