Tôi đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin Coolidge.Lời khuyên của tôi về vấn đề này là: Hãy để tâm tới việc sử dụng ngôn ngữ đôi mắt của bạn thay vì chỉ biết nói và nói huyên thuyên nhưng vô cảm.Những lời lẽ này tuy mềm mỏng nhưng sâu sắc và có sức thuyết phục mạnh trong tòa án.Benny không hiểu gì cả: Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười?Nhưng không ai muốn tới đó.Ông ấy đồng ý mua một bộ sách.Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng.Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài, khán giả sẽ nhìn thấy.Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống:Tính hài hước luôn được hoan nghênh trong các cuộc trò chuyện.