Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.Bố mẹ con cũng buồn.Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
