Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi.Như vậy không nguy hiểm.Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi".Các bạn anh ta chỉ trích anh ta không tiếc lời: nào là tự đắc quá, hách dịch, ích kỷ, xấu bạn, có óc phản động, đáng tống cổ ra khỏi lớp.Phương pháp của ông ra sao? Ông có bao giờ nói với người láng giềng của ông rằng họ lầm không? Không, kẻ khác kia chứ ông thì tuyệt nhiên không, ông không vụng dại như vậy.Chân thành kính chúc".Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.Đó là phương pháp của nhà diễn thuyết Lowell Thomas.Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra.Tôi không móc trái cây vào lưỡi câu để nhử chúng, mà móc vào đó một con trùn hay một con cào cào, rồi đưa đi đưa lại trước miệng cá và hỏi nó: "Cá có thèm không?".