Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên.Tôi lượn sang bên trái.Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào.Bạn sẽ không bao giờ phải bất an hay hối tiếc.Hãy hòa nhập vào tốp đông nào đó, tự giới thiệu sơ nét về mình và nhanh chóng nở nụ cười hưởng ứng đề tài đang rôm rả.Tất cả mọi người bên ngoài đều có cùng một suy nghĩ: Họ đang làm gì vậy kìa? Có điều gì không ổn? Và những người nghe đài trên khắp Miami sắp sửa tắt radio đến nơi.Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ.Đây là một đài phát thanh nhỏ nằm trên đại lộ thứ nhất ở Washington.Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ.Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì.
