Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Lúc đó bạn đang gập bàn.Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.