Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.Chẳng ai bóc lột ai cả.Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người.Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.
