Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Tôi không đuổi nó nữa.Ta không thích nổi cáu.Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.Tôi cười khùng khục trong họng.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
