Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.