Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
