Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
