Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.