Thua còn có năm nghìn an ủi.Có phải tôi nói đâu.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Về danh tiếng và giá trị.Đã đi một số cây số.
