Mà đi như vạy phải vịn tay người ở gái.Đừng ưu phiền nữa mà kiếm việc gì làm cho khuây khoả đi".Tôi cặm cụi vào những việc nào choán hết tâm trí tôi, đến nỗi tôi không còn thời giờ lo buồn nữa.Vậy đây là cái ý thứ nhì của tôi trong chương này: Nếu chúng ta muốn tìm hạnh phúc, thì đừng nghĩ tới sự người khác nhớ ơn hay quên ơn ta, mà cứ giúp đỡ để được cái vui trong thâm tâm là đã giúp đỡ.Các bà cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng.Bạn và tôi, chúng ta thường thấy một vật gần như trống rỗng; bóng đèn điện.Chẳng hạn như lần sau ta có muốn chê lòng tốt của ai trước mặt chúng ta, thì ta hãy ngừng ngay lại.Chỉ trông thấy cái bàn đấy những thư từ chưa phúc đáp cùng những tờ phúc bẩm, báo cáo ta cũng đã rối trí, thấy mệt óc và buồn bực rồi.Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ.Từ lúc đó tôi không cất chân được nữa.