Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.Lần sau rút kinh nghiệm nhé.Hạn chế ra ngoài nữa.Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng.Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Chúng tôi mò mãi không thấy.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
