Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Làm thế nào để ngừng viết.Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú.May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
