Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Muốn được tin tưởng một lúc.Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt.Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.Còn anh thì vẫn phải sống.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Vậy ra là tại những lần như thế này.Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi.Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
