Chả là hôm qua có chuyện.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.