Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Chúng tôi đi thay quần áo.Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.